Saturday, October 23, 2010

Ngày 20 tháng 9 năm 2010

Một ngày kinh khủng đối với 2 vợ chồng tôi khi 6g sáng bị dựng dậy bởi tiếng chuông điện thoại của bà ngoại với 1 tin động trời là Mom đang trong bệnh viện chờ mổ vì chứng phình mạch máu não. Tôi đông cứng, còn chồng hoảng loạn. Chúng tôi chỉ còn biết cầu Chúa phù hộ cho bà và mau chóng tìm xe lên với bà. Mới sáng ngày 19.9 bà từ trên núi còn gọi điện chúc mừng sinh nhật tôi với giọng điệu vui vẻ, khỏe khoắn, và hài hước. Thế mà chưa đầy 24 tiếng sau, mọi thứ đến nhanh không ngờ.

Chúng tôi đi cùng với người yêu của bà lên North Carolina và vào thẳng bệnh viện lớn. Lúc chúng tôi đến nơi bà đã ở trong phòng mổ 3 tiếng rồi. Mọi người nhìn nhau với đôi mắt mệt mỏi, hoảng loạn, đau đớn. Dù cố gắng kiềm chế tôi vẫn không thể ngừng thút thít suốt chặng đường đi. Và dù luôn tự trấn an mình mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng những hình ảnh xấu nhất vẫn cứ nhảy ra vồ vào trí não mệt mỏi khiến tôi đau đớn khôn cùng. Tôi mới vừa có được 1 người mẹ thứ 2 tuyệt vời đến thế, không thể nào tin được nếu tôi để vuột mất bà đầy bất ngờ như vậy.

            Những giờ ngồi chờ kết quả phẫu thuật thật dài vô cùng tận. Nỗi lo lắng vuột mất 1 người ta yêu thương khi chưa kịp nói lời cuối cùng thật quá khủng khiếp. Cho đến những ngày sau này đôi khi ngồi nói cười về cái ngày kinh hoàng ấy, tôi vẫn không khỏi run rẩy và chực trào nước mắt. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé, yếu đuối và vô dụng đến như vậy. Cảm xúc của mình còn không níu giữ nổi, làm sao níu giữ được 1 mạng người.

Moi nguoi lo lang dung cho ket qua phau thuat ngoai hanh lang
Benh vien me chong nam 
 Suốt một tuần sau đó chúng tôi ở trên núi và ngày ngày lái xe 1 tiếng lên bệnh viện thăm Mom. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ theo Đạo hoặc tin tưởng ở Chúa. Nhưng sau tất cả những biến cố này, Mom trở về như một kỳ tích và đầy ban ơn của Chúa. Không biết vì những lần ra vô nhà thờ đầy thành kính của chúng tôi, nhờ tôi đã cầu nguyện đến ông ngoại quá cố đầy linh thiêng, hay nhờ tình yêu mọi người dành cho Mom quá lớn đã giữ Mom ở lại, dù cuộc đời này đối với bà đầy nỗi bất công và thống khổ.


            
Suốt quãng đời còn lại bà sẽ phải uống aspirin và sống trong nỗi đau đớn với 1 miếng kim loại trong não. Trước những biến cố này, bà cũng đã phải vật lộn đủ mệt mỏi để tồn tại rồi. Đôi khi nhìn bà đau đớn mệt mỏi mà tôi có thể cảm nhận được bà thà ra đi từ đầu còn hơn đấu tranh đến bây giờ, và đến suốt cuộc đời còn lại! Nhưng còn sống là còn hy vọng, bà chẳng đã bảo bản thân bà thì không cần gì, chỉ cần nhìn thấy cháu nội của bà thôi. Bà sẽ mạnh khỏe và minh mẫn, chờ đợi để trở thành 1 bà nội tuyệt vời cho những đứa con của tôi. Bà sẽ vì con vì cháu mà sống tiếp trong cuộc đời đầy ngang trái này.



           

Tôi đã cảm ơn Chúa hàng nghìn lần. Nhưng cũng ngần ấy lần đặt câu hỏi với Người tại sao lại trừng phạt Mom và những người yêu thương bà như thế? Tại sao ngoài kia bao nhiêu con người giả dối, lừa lọc, ích kỷ, xấu xa... Người không trừng phạt? Tại sao cả Mom và Mẹ tôi, những người phụ nữ tuyệt với nhất mà tôi được biết trên đời này, lại phải chịu đựng một cuộc đời đầy bất hạnh và đớn đau đến thế? Công lý là đây sao? Tôi có lẽ mãi mãi không có được câu trả lời, nhưng một tháng sau cái tai ương ấy, nhìn lại tôi thấy mình ít ra cũng được ban ơn nhiều lắm. Cuộc sống là như vậy, sẽ chẳng có cái gì trường tồn vĩnh cửu, mọi đổi thay dù hạnh phúc hay đau khổ, sẽ chỉ để dạy cho ta biết: cuộc sống là vậy đó.