Thursday, November 18, 2010

Ngày 18 tháng 11 năm 2010

            Andrew và nó ký giấy mua xe mới. Thật là háo hức, dù xe không có gì đặc biệt, màu xanh của Hyundai, 4 cửa, trông rất bình thường như bao cái xe khác, nhưng cũng đã là 1 gia tài đối với 2 đứa nó rồi. 16000$ là giá của xe, trả góp trong vòng 6 năm lại thêm tiền thuế và bảo hiểm lên tới 26000$, thực sự là 1 gánh nặng. Nó cảm thấy rất áp lực khi ngồi đối diện với cái bảng ghi giá và hợp đồng mua xe, đáng sợ quá, cảm giác như 6 năm tới cuộc đời mình bị buộc vào cái xe vậy, giống như gồng mình mà lết đi trong 6 năm kéo lê theo cái xe nặng ngần ấy tấn.

            Nhưng dù áp lực thế nào, khi lái xe về vẫn không khỏi háo hức cuối cùng tụi nó cũng có được 1 cái xe ra hồn, ít nhất trong vòng 6 năm này sẽ không phải lo việc xe hỏng hóc hay có bất cứ trục trặc như “việc thường ở huyện” với cái xe cũ. Lòng vẫn bồi hồi và hạnh phúc, đặt tên cái xe là Eva ;) Em ấy sẽ là 1 em xe gái nhá.




Buổi chiều thì bọn bạn VN kéo sang chơi, đi ăn nhà hàng VN nữa, lần nào có khách cũng kéo đến đây. Còn nó đi hỏi việc ở Panera Bread, nó đặt hy vọng cao vào chỗ này nhưng mà ông Manage Kenvin thì cứ hẹn lên hẹn xuống là ông Hiring Manage sẽ gọi mà cuối cùng vẫn cứ bặt vô âm tính. Sau đó đi dạo với đám VN. Cường, Nhung, Bông, Ngân, đứa nào cũng dễ thương, tốt tính, vui vẻ, ăn nói có duyên, đáng yêu ghê chứ.

Cường: là thằng đàn ông duy nhất trong hội. Thú vị, rất relaxing, hài hước, giỏi tiếng Anh, thích chơi game nên được lòng honey nó lém :) >_<. Cũng rất biết quan tâm đến người khác, thuộc dạng đàn ông vững chãi đáng tin tưởng, dù đã 1 lần phản bội Cá, nhưng cô nàng vẫn tha cho và chấp nhận quay lại, yêu thương hết mực. Cường để lại cho Honey 1 cái túi đựng laptop mà chắc chắn là ảnh thích lắm.

Nhung: là đứa hơi lơ ngơ và hậu đậu giống nó và Thảo nhưng cũng là đứa nhân hậu, suy nghĩ sâu sắc và biết nghĩ đến người khác. Ăn nói dịu dàng, chân thật, có khuôn mặt con nít và thân hình nhỏ nhắn nên rất quyến rũ với các chàng trai. Nhà Nhung ở Bình Thuận, tới 6 anh chị em, ba uống rượu, chả được việc gì, còn mẹ 1 mình làm nuôi cả nhà, bán thức ăn  cho gia súc, một người mẹ như vậy cũng đáng nể quá!! Cô bé để cho mình 1 cái cài đầu dễ thương và 1 vài bộ quần áo đồ dùng quá tải không mang về VN được.

Bông: là đứa vui vẻ, hồ hởi, nhí nhảnh, thuộc loại hoạt náo viên có thể khuấy động không khí của cái cuộc hội họp. Xinh gái, mặt tròn vo, cười tươi, đáng yêu, có vẻ là đứa lạc quan, yêu đời, tự tin, nhiệt tình với công việc, là mẫu người mình luôn cố gắng vươn tới, nhưng em ấy thành công hơn mình ở lĩnh vực tự khẳng định bản thân. Cũng rất biết suy nghĩ, và có vẻ có những tâm tư tình cảm riêng nhưng không bộc lộ ra nhiều. Cô bé để cho mình 1 cây bút kỷ niệm của New York.

Ngân cũng là đứa biết quan tâm suy nghĩ, đôi khi hơi trẻ con với những câu hỏi quá ngây ngô, nhưng cách thể hiện cũng khá dễ thương, ngây thơ. Thấy Ngân như vậy với Cường có vẻ hợp, ngồi nhìn 2 đứa nó nói chuyện, kiểu nửa giỡn nửa cãi nhau nghe rất buồn cười, mày tao này nọ nghe vui tai phết. Ngân nấu ăn ngon, gọn gàng, biết cách sắp sếp thu vén, sẽ là 1 người vợ tốt sau lưng Cường, tụi nó sẽ là 1 đôi thành công và hạnh phúc, hy vọng vậy!! :)) Ngân mang đồ về VN cho mình, còn hỏi địa chỉ để mang về nhà cho mình nữa chứ, dễ thương vậy đó.



Sáng hôm sau mẹ chồng mua doghnut về cho cả lũ, chúng nó thích quá trời, vì doghnut ở VN mắc quá mà. Cũng chưa từng ăn bagel bao giờ nữa nên cũng háo hức luôn. Yêu mẹ quá chừng, quan tâm chăm sóc nó thui chưa đủ, còn rất dễ thương với bạn của nó như thế nữa chứ!! :X:x:X

Saturday, October 23, 2010

Ngày 20 tháng 9 năm 2010

Một ngày kinh khủng đối với 2 vợ chồng tôi khi 6g sáng bị dựng dậy bởi tiếng chuông điện thoại của bà ngoại với 1 tin động trời là Mom đang trong bệnh viện chờ mổ vì chứng phình mạch máu não. Tôi đông cứng, còn chồng hoảng loạn. Chúng tôi chỉ còn biết cầu Chúa phù hộ cho bà và mau chóng tìm xe lên với bà. Mới sáng ngày 19.9 bà từ trên núi còn gọi điện chúc mừng sinh nhật tôi với giọng điệu vui vẻ, khỏe khoắn, và hài hước. Thế mà chưa đầy 24 tiếng sau, mọi thứ đến nhanh không ngờ.

Chúng tôi đi cùng với người yêu của bà lên North Carolina và vào thẳng bệnh viện lớn. Lúc chúng tôi đến nơi bà đã ở trong phòng mổ 3 tiếng rồi. Mọi người nhìn nhau với đôi mắt mệt mỏi, hoảng loạn, đau đớn. Dù cố gắng kiềm chế tôi vẫn không thể ngừng thút thít suốt chặng đường đi. Và dù luôn tự trấn an mình mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng những hình ảnh xấu nhất vẫn cứ nhảy ra vồ vào trí não mệt mỏi khiến tôi đau đớn khôn cùng. Tôi mới vừa có được 1 người mẹ thứ 2 tuyệt vời đến thế, không thể nào tin được nếu tôi để vuột mất bà đầy bất ngờ như vậy.

            Những giờ ngồi chờ kết quả phẫu thuật thật dài vô cùng tận. Nỗi lo lắng vuột mất 1 người ta yêu thương khi chưa kịp nói lời cuối cùng thật quá khủng khiếp. Cho đến những ngày sau này đôi khi ngồi nói cười về cái ngày kinh hoàng ấy, tôi vẫn không khỏi run rẩy và chực trào nước mắt. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé, yếu đuối và vô dụng đến như vậy. Cảm xúc của mình còn không níu giữ nổi, làm sao níu giữ được 1 mạng người.

Moi nguoi lo lang dung cho ket qua phau thuat ngoai hanh lang
Benh vien me chong nam 
 Suốt một tuần sau đó chúng tôi ở trên núi và ngày ngày lái xe 1 tiếng lên bệnh viện thăm Mom. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ theo Đạo hoặc tin tưởng ở Chúa. Nhưng sau tất cả những biến cố này, Mom trở về như một kỳ tích và đầy ban ơn của Chúa. Không biết vì những lần ra vô nhà thờ đầy thành kính của chúng tôi, nhờ tôi đã cầu nguyện đến ông ngoại quá cố đầy linh thiêng, hay nhờ tình yêu mọi người dành cho Mom quá lớn đã giữ Mom ở lại, dù cuộc đời này đối với bà đầy nỗi bất công và thống khổ.


            
Suốt quãng đời còn lại bà sẽ phải uống aspirin và sống trong nỗi đau đớn với 1 miếng kim loại trong não. Trước những biến cố này, bà cũng đã phải vật lộn đủ mệt mỏi để tồn tại rồi. Đôi khi nhìn bà đau đớn mệt mỏi mà tôi có thể cảm nhận được bà thà ra đi từ đầu còn hơn đấu tranh đến bây giờ, và đến suốt cuộc đời còn lại! Nhưng còn sống là còn hy vọng, bà chẳng đã bảo bản thân bà thì không cần gì, chỉ cần nhìn thấy cháu nội của bà thôi. Bà sẽ mạnh khỏe và minh mẫn, chờ đợi để trở thành 1 bà nội tuyệt vời cho những đứa con của tôi. Bà sẽ vì con vì cháu mà sống tiếp trong cuộc đời đầy ngang trái này.



           

Tôi đã cảm ơn Chúa hàng nghìn lần. Nhưng cũng ngần ấy lần đặt câu hỏi với Người tại sao lại trừng phạt Mom và những người yêu thương bà như thế? Tại sao ngoài kia bao nhiêu con người giả dối, lừa lọc, ích kỷ, xấu xa... Người không trừng phạt? Tại sao cả Mom và Mẹ tôi, những người phụ nữ tuyệt với nhất mà tôi được biết trên đời này, lại phải chịu đựng một cuộc đời đầy bất hạnh và đớn đau đến thế? Công lý là đây sao? Tôi có lẽ mãi mãi không có được câu trả lời, nhưng một tháng sau cái tai ương ấy, nhìn lại tôi thấy mình ít ra cũng được ban ơn nhiều lắm. Cuộc sống là như vậy, sẽ chẳng có cái gì trường tồn vĩnh cửu, mọi đổi thay dù hạnh phúc hay đau khổ, sẽ chỉ để dạy cho ta biết: cuộc sống là vậy đó.

Tuesday, August 17, 2010

Ngày 17 tháng 8 năm 2010

Anh Dân cạnh nhà đã hỏi việc cho tôi trong nhà hàng Nhật anh đang làm. Tôi chỉ phải làm 5 tiếng 1 ngày và nhận tip bằng tiền mặt, anh có thể đưa tôi đi làm mỗi ngày. Nhưng mẹ chồng tôi đã nói thế này: liệu 50$ mỗi ngày có xứng đáng để đổi lấy cuộc sống trên nước Mỹ của tôi sau này suốt chặng đường còn lại không? Vì giấy tờ đã rất gần thời gian để hoàn chỉnh rồi và bà thực sự không muốn có một bất trắc nào xảy ra với tôi cả. Thà tôi mất cơ hội kiếm được 50$ mỗi ngày chứ bà không muốn tôi đặt cược cuộc sống của tôi vào đấy. Nếu xảy ra bất trắc gì chỉ trong vòng 1 tháng tới thực sự là không đáng chút nào và bà là người lo xa, luôn đề phòng những tai nạn bất ngờ. Tai nạn luôn xảy ra khi ta không lường trước và không có sự chuẩn bị cho nó.


Kỳ thực tôi thấy sẽ không có vấn đề gì đâu, nhưng bà đã thương và lo lắng cho tôi như thế, bà đã muốn tốt cho tôi thì tôi không thể cãi lại bà được. Thêm một lần nữa tôi có thể thấy bà rất yêu quý và thực lòng lo lắng cho tôi. Thật may mắn thay tôi có thể bước chân vào gia đình này. Tôi muốn có thể làm được gì đó thực sự giá trị cho bà.

Wednesday, June 23, 2010

Tôi yêu mẹ chồng tôi (P2)

Trước khi chuyển về chung một nhà với bà, tôi đọc phải cuốn “Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu” của Kỷ Đạt, mà ám ảnh quá độ. Cứ sợ ở xa thì êm ấm mà về gần là chiến tranh. May thay, mọi chuyện tuyệt vời trên cả mong đợi của tôi. Mẹ chồng không những không trách mắng nếu tôi lười nấu cho chồng một bữa cơm, không ỷ việc tôi ở nhà cả ngày mà bắt tôi phải dọn dẹp lau chùi, không khó chịu khi tôi nhõng nhẽo với chồng, không bắt tôi chịu trách nhiệm việc cơm nước trong nhà hay …. đại loại là hy sinh cho nhà chồng. Ngược lại, bà thích tự bà lo lắng bữa ăn của bà, nếu tôi có nấu món gì đặc biệt, phải chào mời nhiệt tình bà mới ăn. Bà cũng không khinh ghét những món ăn toàn mùi nước mắm của tôi (như một số đứa sinh viên Đông Âu thiếu hiểu biết trong nhà trọ cũ, luôn chê bai mùi nước mắm hôi ><) Bà lại còn chỉ cho tôi cách “ăn hiếp” chồng, chỉ cho tôi phải nói thế này, phải làm thế kia để chồng làm theo ý tôi. Bà còn nói vợ chồng là phải bình đẳng, bây giờ tôi chưa đi làm thì tôi làm việc nhà, nhưng sau này tôi đi làm rồi thì chồng phải share việc với tôi, nên phải bắt ảnh làm một số việc nhà từ bây giờ trước đi để... huấn luyện :P:P >_<

Đặc biệt mỗi lần vợ chồng tôi cự nự chuyện gì, bà luôn đứng ra giải quyết rất công tâm và thường là nghiêng về phía tôi :)) Rồi chuyện giấy tờ hồ sơ của tôi rắc rối, chồng tôi mệt mỏi bỏ bê, dù tôi không than thở với bà, nhưng khi bà nhận ra, đã thực sự nổi giận và mắng chồng tôi một trận. Không phải vì ảnh vô tâm, mà ảnh quá căng thẳng nên cần được break. Nhưng mẹ chồng tôi thì quá lo sợ tôi sẽ bị tống cổ về nước mà thúc giục ảnh liên tục. Cuối cùng giờ mọi chuyện cần làm đã xong, chúng tôi nhắc lại chuyện đó mà buồn cười!!! Một người mẹ chồng như thế – quả là có mơ tôi cũng không thấy được.

Cảm động nhất là cái lần mùng 1 Tết, chồng và mẹ chồng bí mật tạo một bất ngờ lớn cho tôi! Sáng hôm đó mọi người chỉ bảo là sẽ đi chơi, không nói rõ là đi đâu, cuối cùng dẫn tôi đến một bữa tiệc tất niên của người Việt Nam ở Virginia Beach. Hóa ra mẹ chồng tôi kiếm đâu được thông tin về bữa tiệc này và muốn tôi được hưởng không khí Tết Việt trọn vẹn hơn, đầm ấm hơn dù đang ở xa xứ. Mẹ chồng và chồng, không những tôn trọng tôi, tôn trọng văn hóa của tôi, còn tôn trọng những phong tục tập quán lễ hội mà tôi đã lớn lên từ đấy. Ngày hôm ấy tôi đã được ăn bánh chưng bánh tét, xem các tiết mục múa lân và ca nhạc truyền thống, trong một cộng đồng người Việt. Và cũng có dịp mời gia đình chồng tôi vài miếng bánh tét, giải thích các tiết mục này nọ và cả kể lể nhưng phong tục và ý nghĩa ngày Tết –  nhờ đó mà mẹ chồng tôi nói sang năm tôi sẽ có tiền lỳ xì nữa!! ~~”  Cái cái Tết đầu tiên xa xứ của tôi mặn nồng tình cảm gia đình, đầm ấm và xum vầy như vậy đấy.


Toi da rat vui vi mua duoc banh Tet va banh bao trong ngay Tet :D

Một điều cuối cùng, không những yêu thương mẹ chồng mà tôi còn rất kính nể bà. Bà thực sự là một mẫu người phụ nữ tuyệt vời điển hình mà tôi mong muốn phấn đấu đạt được. Bà thông minh, tinh tế, hài hước, mẫn cảm và cũng rất thấu hiểu với các nền văn hóa đa sắc tộc khác. Có 1 lần tôi thấy khá hổ thẹn với bà khi nói về cách người Ấn Độ ăn bốc và “sực nức” mùi với 1 vẻ kỳ thị, thì bà chỉ chia sẻ rằng mỗi dân tộc có một giá trị riêng và dù chúng ta không đồng tình với những giá trị đó cũng nên thông cảm và chấp nhận họ, không ai được quyền đánh giá giá trị của người khác!! Bên cạnh đó, bà khéo tay, có đầu óc thẩm mỹ và cách ăn mặc cũng rất stylish. Bà còn rất giỏi trong việc sửa chữa các vật dụng đơn giản trong nhà, ống nước đến điện đóm và treo tranh ảnh – bà thực sự là 1 người phụ nữ hiện đại và độc lập.


Thanksgiving day 2009

Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình được hưởng cái hạnh phúc yên bình và trọn vẹn đến như vậy. Không chỉ tìm được người chồng yêu thương che chở, lại còn được … bonus thêm một người mẹ chồng ... cực cool, luôn luôn lắng nghe và thấu hiểu!! Hôm nay trong cuộc nói chuyện “Nhìn lại 8 tháng cưới nhau”, tôi và chồng đồng tình rằng mẹ chồng chính là một trong những nhân tố xúc tác tuyệt vời khiến vợ chồng tôi vẫn hòa thuận đến bây giờ! Chúng tôi tung hứng với nhau thế này: Isn't she cool?? - Oh yeah, the cooles Mom in the world. She's my favourite Mom!! :)))

Monday, June 21, 2010

Tôi yêu mẹ chồng tôi (P1)

Tôi chưa bao giờ thử hình dung hay tưởng tượng người mẹ chồng của mình sẽ như thế nào. Nội mơ mộng về chồng thôi đối với tôi cũng đã là 1 thứ hàng xa xỉ hiếm khi dùng đến! Nhưng quả thật có được một người mẹ chồng như thế này là nằm ngoài bất cứ khả năng tưởng tượng xa vời nào mà tôi có thể với tới được.

My wonderful mother in law

Nhớ những ngày đầu tiên tôi đến gặp bà. Với tâm trạng của một người ở một nước kém phát triển và tiếng Anh còn chưa nhuần nhuyễn, tôi căng thẳng như con gái nhà quên lên tỉnh gặp chủ tịch thành phố vậy!! Tôi lo sợ đủ điều, sẽ thế nào nếu bà nói tôi không hiểu, nếu tôi hiểu lầm ý bà, nếu bà ghét người Châu Á, nếu bà xa hoa và kênh kiệu, nếu bà .... Thế nhưng cuối cùng tôi lại còn thấy bà lúng túng nhiều hơn tôi. Bà tiếp đãi tôi thân mật, chu đáo, sợ tôi không thoải mái tự nhiên. Bà nói năng nhẹ nhàng và chậm rãi để tôi có thể theo kịp. Bà lắng nghe một cách rất cẩn thận và kiên nhẫn. Bà không hỏi han gì nhiều về gia đình tôi, về công ăn việc làm hay học hành của tôi, bà không có vẻ khó chịu và tò mò như những người mẹ chồng tra vấn con dâu khác. Bà tạo cho tôi cảm giác như một người bạn, đơn giản là 1 cuộc gặp mặt giữa bạn bè, nói chuyện phiếm và tào lao!!
           
Chính những ấn tượng đầu tiên đó đã không gây áp lực cho tôi trong những lần gặp gỡ tiếp theo nữa, tôi cứ thế trò chuyện với bà, thân mật và sẻ chia như những người bạn, tôi thoải mái kể về những kỷ niệm của tôi với Andy, những trò quậy phá của tôi với đám bạn nhí nhố, những ngỡ ngàng đầu tiên nơi xứ lạ, những nỗi nhớ nhà da diết..... Tôi kể về những phong tục tập quán ở Việt Nam, cuộc sống thường nhật của gia đình tôi, những bữa ăn gia đình đầm ấm, và những yêu thương tôi dành cho mẹ và em, kể cả những mâu thuẫn xung đột trong gia đình tôi cũng đem ra kể tuốt, và cũng thẳng thắn cho bà biết tôi thấy tình cảm gia đình ở Mỹ thật hời hợt chứ không được sâu sắc như ở Việt Nam. Vậy mà bà nghe và chia sẻ nhiệt tình, đồng ý và tán thành, rồi cũng chia sẻ những câu chuyện của bà, những suy nghĩ và kinh nghiệm sống của bà. Chúng tôi cứ thế tự nhiên, thoải mái và sảng khoái như 2 người bạn thực sự. Đôi khi tôi còn có cảm giác tôi thân thiết và trò chuyện với bà nhiều hơn với chồng tôi nữa!!
           
Không những là một người bạn tuyệt vời, bà còn là một người mẹ tâm lý và tinh tế, bà đã thực sự là một chỗ dựa cho tâm hồn tôi nương náu. Bà luôn lo lắng và nhận thức được rằng tôi vẫn còn quá non nớt và bỡ ngỡ với cuộc sống này, cũng như những nỗi nhớ nhà nhớ bạn luôn thường trực. Bà sẻ chia, lắng nghe và khuyến khích tôi hết mực. Bà luôn khen ngợi và chỉ ra cho tôi thấy những ưu điểm của mình, bà tôn trọng lắng nghe ý kiến của tôi và luôn nhẹ nhàng chỉ dạy những gì tôi chưa biết. Trước mặt những người lạ bà luôn tự hào giới thiệu tôi là con dâu bà và luôn thể hiện tình yêu của bà với tôi bất cứ khi nào có thể. Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu tiên bà gặp mẹ tôi trên mạng, bà hỏi han rất nhiệt tình và luôn tươi cười. Khi mẹ tôi hỏi tôi có thiếu sót gì không thì bà hết lời khen ngợi tôi và còn nói gia đình bà rất vui có sự góp mặt của tôi, bà rất yêu tôi, rồi còn ôm gì tôi rất chặt. Bà còn nói bà rất vui vì có 1 người con dâu yêu thương gia đình và mẹ của mình, tôi nghĩ điều đó đã thực sự làm mẹ tôi hạnh phúc và vui sướng. Bằng cách đó mẹ tôi hẳn cũng am tâm nhiều lắm về cuộc sống xa nhà của tôi.

            Không chỉ chia sẻ về tâm tư tình cảm, bà còn luôn thể hiện sự quan tâm của mình thông qua những hành động rất tinh tế. Thời gian tôi hết hạn làm việc và phải ngồi nhà chờ giấy tờ cả ngày, bà sợ tôi buồn không có gì làm, lâu lâu lại qua chở tôi đến tiệm bán đồ trang sức chơi với bà. Rồi bà dạy tôi làm vòng tay vòng chân, không chỉ để giết thời gian mà còn tự làm đẹp cho mình hoặc làm quà cho bạn bè và người thân. Thấy tôi có hứng thú bà mang cho tôi bao nhiêu là loại hạt này hạt nọ, bằng đá , sứ và thủy tinh thứ thiệt, rồi tất cả dụng cụ cần thiết, sách báo tranh ảnh để tôi có ý tưởng. 


Nhung tac pham cua toi duoc tao thanh tu su giup do cua me chong 

Bà còn có những quan tâm rất tỷ mỷ, chi tiết như biết tôi thích uống cafe, đi đâu tiện ghé nhà tôi bà cũng mua cho một ly Starbucks cực lớn. Biết tôi không có nhiều đồ lạnh cho mùa đông, bà lục tủ kiếm cho tôi những bộ đồ ấm của bà, rồi mua cho tôi những chiếc áo choàng len mới. Biết tôi cũng thích làm điệu, thích tóc xoăn, bà tặng tôi vài lọ sơn móng tay móng chân, sắm cho tôi máy uốn tóc. Rồi khi về ở chung một nhà, thấy tôi thích thú nấu nướng, bà nhiệt tình chỉ dạy tôi những món ăn Mỹ và khuyến khích tôi học hỏi bằng cách mua cho những sách nấu ăn đơn giản và dễ làm. Thấy tôi than béo, bà mua đĩa tập thể dục cho tôi, còn nói tôi chịu khó dậy sớm thì bà sẽ đi bộ cùng với tôi. Thấy tôi thích chơi puzzle bà mang ở đâu về cái bàn dài và rộng để tôi có chỗ xếp hình lên đó.... Những quan tâm và hành động nhỏ bé như thế, cứ đầy dần lên theo tình thương yêu của tôi dành cho bà.